Trong vô số loại hình nghệ thuật truyền thống Việt Nam, hát chầu văn là một di sản đặc biệt, vừa mang đậm yếu tố tâm linh, vừa là tinh hoa của âm nhạc dân gian. Trong thời đại mà những dòng nhạc hiện đại khổng lồ, chầu văn tiến tới trở thành một mảnh văn hóa đẹp cổ xưa ít người tìm đến. Tuy nhiên, vẫn có những người đang yên tĩnh giữ kín, bảo tồn và lan tỏa giá trị của loại hình nghệ thuật này, và nghệ sĩ Tuyết Tuyết chính là một trong những người như thế.
Sinh ra trong một gia đình có truyền thống nghệ thuật, ngay từ khi còn nhỏ, nghệ sĩ Tuyết Tuyết đã được nuôi dưỡng trong những câu hát văn đầy mê hoặc. Những giai điệu chầu văn vang lên trong gia đình cô không chỉ là âm nhạc mà còn là linh hồn của văn hóa dân gian, là sợi dây kết nối giữa quá khứ và hiện tại.
Mang trong mình niềm đam mê với bộ môn này, nghệ sĩ Tuyết Tuyết đã dành nhiều năm để học tập, rèn luyện và trở thành nghệ sĩ xuất sắc. Không dừng lại ở việc biểu diễn, cô vẫn mong muốn trao tình yêu ấy lan tỏa đến nhiều người hơn nữa, đặc biệt là những người không mấy may mắn. Nghệ sĩ Tuyết Tuyết cho biết: “Ngay từ khi trở thành một người nghệ sĩ về hát chầu văn, tôi đã ấp ủ cho mình nguyện vọng mở lớp dạy nhạc cụ cho những học viên chậm thị hay thiếu may mắn trong cuộc đời”. Chính vì thế, cô đã mở một lớp học đặc biệt – nơi mà những người học viên có thể chạm vào âm nhạc bằng trái tim, cảm nhận từng giai điệu qua những nhịp âm thanh truyền thống.
Giữa lòng Hà Nội sôi động, có một lớp học nhỏ nhưng tràn ngập tình yêu thương. Lớp học được tổ chức với khoảng 5-7 thành viên, được nghệ sĩ Tuyết Tuyết trực tiếp giảng dạy. Ở đó, không có những trang sách lý thuyết, không có những ký hiệu âm nhạc khô khan, chỉ có âm thanh, nhịp điệu và sự hiển thị của cô giáo Tuyết Tuyết cũng như những học trò đặc biệt của mình.
Dạy hát văn cho một người bình thường đã không hề dễ dàng, bởi bộ môn này không chỉ yêu cầu sự cảm nhận về giai điệu mà còn đòi hỏi sự hiểu biết về văn hóa, tâm linh và chiều sâu cảm xúc. Nhưng dạy cho những học viên chậm thị lại là một thử thách gấp bội. Họ không thể đọc ghi chú, không thể quan sát hình ảnh hay hoạt động của người thầy, mà chỉ có thể lắng nghe và ghi nhớ bằng đôi tai và cảm nhận bằng trái tim.
Vì vậy, bằng cách tận dụng tối đa và tìm cách triển khai, Tuyết Tuyết đã tìm được cách dạy phù hợp nhất. Cô rung chuông hướng dẫn từng học viên cách cảm nhận nhịp nhịp, cách đón nhận âm thanh và ghi nhớ giai điệu một cách tự nhiên. Đôi khi, cô phải nắm lấy tay học trò, giúp họ chạm vào nhạc cụ, cảm nhận độ rung của dây đàn nguyệt, lắng nghe tiếng trống vọng lại để hiểu rõ hơn về nhịp điệu.
Không ít lần, lớp học trở thành những khoảnh khắc giải tỏa xúc động khi một học viên lần đầu tiên có thể hát một câu văn, hay khi cả lớp cùng hòa giọng trong một bài hát thiêng. Những giai điệu đó không chỉ là âm nhạc mà còn là sự kết nối, là ánh sáng soi rọi vào cuộc sống vốn nhiều bóng tối của họ.
Nếu đôi mắt không thể nhìn thấy thế giới, thì âm nhạc chính là cách nhẹ nhàng cảm nhận cuộc sống theo ý mình. Với những cách giảng dạy cảm nhạc của nghệ sĩ Tuyết Tuyết, mỗi giai điệu chầu văn không chỉ là bài học mà còn là một quá trình khám phá bản thân.
Trước khi đến với lớp học này, nhiều học viên còn hạn chế, thiếu tự tin vào giọng hát chính của mình. Họ lo sợ không theo kịp nhịp điệu, e dè trước sự khác biệt của bản thân. Thế nhưng, chỉ sau một thời gian, âm nhạc đã thay đổi họ. Những giọng ca ban đầu còn lạc lõng giờ đây đã vang lên mạnh mẽ và đầy cảm xúc. Những đôi bàn tay mỗi người giờ đã có thể tự gõ nhịp, đánh đàn, hòa cùng tiếng hát của mọi người.
Âm nhạc không chỉ giúp họ có thêm kỹ năng mà còn mở cánh cửa đến thế giới rộng lớn bên ngoài. Trong những buổi học này, những chương trình biểu diễn của nghệ sĩ Tuyết Tuyết tổ chức, nhiều học viên có cơ hội được đứng trên sân khấu, được trình diễn trước giả tưởng, và quan trọng hơn, họ được công nhận, được nhìn nhận không phải vì sự thoải mái mà vì tài năng và đam mê của chính mình.
Không dừng lại ở phạm vi lớp học, Tuyết Tuyết còn tích cực đưa học viên của mình đến với các sân khấu lớn nhỏ – từ nhà văn hóa phường, trung tâm bảo trợ xã hội, đến các chương trình truyền hình về văn hóa dân tộc. Mỗi lần đứng trước công chúng là một lần học viên được bước ra khỏi vùng an toàn, được khẳng định mình, và được lắng nghe như những người bình thường khác. Những buổi biểu diễn ấy không chỉ là món quà cho khán giả, mà còn là bằng chứng sống cho thấy: nghệ thuật đích thực có thể vượt qua mọi giới hạn.Cô cũng đang ấp ủ kế hoạch xây dựng một trung tâm nghệ thuật cộng đồng, nơi người khiếm thị được học hát, học nhạc cụ, thậm chí học cách tự tổ chức biểu diễn. Bởi theo cô, khi được trao quyền, họ có thể tự viết nên những bản nhạc của đời mình- mà không cần ánh sáng từ đôi mắt, chỉ cần ánh sáng từ trong lòng.
Trong thế giới của nghệ sĩ Tuyết Tuyết, âm nhạc không chỉ là những giai điệu trầm bổng mà còn là nhịp đập của những tâm hồn đồng điệu. Cô không chỉ nâng tầm giọng hát của riêng mình mà còn lắng nghe, nâng đỡ những giọng hát tưởng tượng như lạc lõng giữa cuộc đời. Với cô, mỗi học viên chậm thị không chỉ là một người học trò mà còn là một câu chuyện, một tâm hồn cần được chạm tới bằng niềm vui âm nhạc. “Tôi không dạy họ để tạo ra những ca sĩ hoàn hảo, mà để giúp họ tìm thấy chính mình qua từng câu hát, từng nhịp phách ngân vang”: nghệ sĩ Tuyết Tuyết chia sẻ. Ở lớp học của cô, không có ánh mắt thương tổn, không có những giới hạn vô hình, chỉ có sự chia sẻ và niềm tin rằng âm nhạc có thể xoa dịu mọi nỗi đau, có thể soi rọi những con đường tưởng tượng nhẹ nhàng chìm sâu trong kí ức.
Nghệ sĩ Tuyết Tuyết chia sẻ đầy thẳng thắn: “Nghệ sĩ không chỉ là người hát hay mà còn là người được biết đến là người dùng âm nhạc để kết nối, để hệ thống những tâm hồn hồn từng đơn độc”. Và trên hành trình ấy, cô không chỉ trao đi mà còn nhận lại – những nụ cười, những giọt nước mắt hạnh phúc, và những câu chuyện về nghị lực phi thường mà chính cô cũng bất ngờ rơi nước mắt. Âm nhạc, với cô, không chỉ là nghệ thuật – mà còn là một liệu pháp, một niềm tin, và một lời nhắn gửi tới thế giới: rằng dù bạn là ai, dù bạn sống trong ánh sáng hay bóng tối, bạn vẫn có quyền được cảm nhận cái đẹp, được cất lên tiếng hát của chính mình.
Và giữa một xã hội đang chuyển mình nhanh chóng, giữa muôn vàn loại hình giải trí hiện đại, vẫn còn những nghệ sĩ như Tuyết Tuyết – người chọn bước đi chậm rãi, âm thầm nhưng kiên định, để gìn giữ một phần linh hồn dân tộc và thắp sáng niềm tin cho những trái tim tưởng chừng đã lặng câm.
Tác giả: Hoàng Thương
Những tin cũ hơn